Vương Anh cũng không thấy có vấn đề gì, cả nhà đều là người thân trong gia đình, ai có thể dẹp một người sang một bên mà sống chứ. Hơn nữa bây giờ Từ Minh phải lưu lạc đến vậy cũng rất oan uổng. Anh ấy vốn làm nghiên cứu yên ổn ở tỉnh thành, đột nhiên bị ném tới Tây Bắc rộng lớn chịu sương chịu gió. Haiz, có thể giúp chút nào thì hay chút ấy.
Thời gian trước, Vương Anh thừa dịp vào thành phố đi thông báo cho Trình Thục Phân và Trình Ngọc, khẩu phần lương thực của Trình Thục Phân và Trình Ngọc vẫn luôn là vấn đề khó khăn, hai người không có ruộng ở đại đội, ăn uống đều dựa vào Tiền Cúc Hoa bên kia. Để báo đáp, Trình Ngọc sẽ đi bắt thú hoang về để thêm thức ăn mặn vào bữa ăn.
Vương Anh nghĩ, chắc Tiền Cúc Hoa cũng biết Trình Ngọc có thể lấy được cá, nhưng Trình Ngọc lén nói cho Vương Anh, đến tận bây giờ Tiền Cúc Hoa không hỏi cô bé lấy cá từ đâu, ngược lại lần nào cũng giúp che giấu.
Vậy thì ổn rồi, Vương Anh dặn dò Trình Ngọc.
“Gần đây em trao đổi một chút với thím Cúc Hoa của em, hai người lén đi lên núi nhiều để bắt thú hoang xuống, cũng bắt nhiều cá hơn, em có thể giấu trong ao của thím Cúc Hoa, hoặc phơi cá khô. Dù sao tích trữ nhiều đồ ăn trong nhà cũng không phải chuyện xấu. Cũng phải giữ lại một ít rau khô…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây