Vương Anh cũng hiểu được tính cấp bách của vấn đề, nói đến đây, cô có thể nghĩ đến việc phòng chống dịch bệnh nhưng về độ nhạy cảm với thực phẩm thì cô vẫn không bằng những người dày dặn kinh nghiệm này. Đây là những người đã thực sự bị bỏ đói và họ có quy mô và kế hoạch cho vụ thu hoạch hàng năm.
Vương Anh: “Dạ vâng sư phụ, sư phụ có thể viết cho con một số điều cần lưu ý không? Đừng lo lắng về những người khác. Chỉ cần viết những gì sư phụ cần, con sẽ nói Từ Sương chuẩn bị cho sư phụ.”
Nếu nông thôn thu hoạch không được mùa thì trong thành phố cũng sẽ trở nên không tốt. Khi đó ít nhất cũng phải bị đói từ một đến hai tháng.
Trần Đông vỗ bụng bự: “Không cần, ở chỗ tôi cái gì cũng không cần, tôi cũng không cần gấp, giữa chừng nếu không đủ thì tôi hỏi Từ Sương là được. Nhân tiện, cô đang ở đây nên tôi đưa cho cô cái này.”
Vương Anh cầm lấy rồi nhìn một cái, cô vui vẻ vì đây là một vé máy bay. Trần Đông cứ lải nhải không ngừng: “Lần này sẽ không cần đưa tiền cho thằng Phân Cáp, vé khó mua như vậy, lại còn thiếu thốn như thế. Tôi đã nhờ cô biết bao nhiêu, bây giờ tôi nhờ cậu ấy đến tỉnh thành để lấy vé này cho cô.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây