Ngày thường ở trong đại đội, bà Dư nhìn không khác gì so với những người khác, ai có thể nghĩ đến bà ta lại là loại người sẽ bán con gái để tìm chỗ tốt.
Bà Từ: “Con đừng để bị bà ta lừa, bà già này không phải là loại người gì tốt. Khi đó mẹ vô cùng tức giận nên đã đuổi người đi, không bao giờ qua lại với bà ta nữa. Sau đó không biết bà ta làm cách nào, mang con gái đưa cho một nhà ở cách vách đại đội, hiện tại mặc dù đã trở thành thông gia, nhưng ai mà không biết khi đó bà ta mang con gái đi làm con dâu nuôi từ bé cho nhà người ta. Hoàn cảnh sống của gia đình kia cũng không tồi, nhưng mấy năm nay nhìn như không được tốt lắm, đều là con gái ngoan của bà ta, một lòng một dạ đào rỗng nhà chồng mang về nhà mẹ đẻ.”
Bà Từ phụt một cái: “Người này chính là loại người ác độc ích kỷ, bà ta không hề nghĩ cho con gái bị đưa đi từ nhỏ sẽ phải chịu khổ, cứ suốt ngày phải giả ốm để xin đồ. Ngay cả người con dâu kia cũng là do bà ta lừa gạt ở lại.”
“Lần này đến lượt Điền Đại Trụ, mẹ nói con nghe, tám chín phần mười vẫn là do bà ta xúi giục ở sau lưng. Bà già này chính là người tàn nhẫn như vậy, bà ta giữ lại con dâu, chính là để giúp bà ta dưỡng lão, trông cậy vào con dâu chăm sóc bà ta.”
Vương Anh: “Vậy sao cô con dâu kia không nhận ra? Cô ấy đồng ý bị người khác lợi dụng sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây