Thập Niên 60: Gả Cho Đầu Bếp

Chương 311:

Chương Trước Chương Tiếp


Warning: Undefined array key 1 in /home/adminvip/web/doctruyentruyen.com/public_html/app/library/functions.php on line 354

Warning: Undefined array key 2 in /home/adminvip/web/doctruyentruyen.com/public_html/app/library/functions.php on line 354

Warning: Undefined array key 3 in /home/adminvip/web/doctruyentruyen.com/public_html/app/library/functions.php on line 354

Warning: Undefined array key 4 in /home/adminvip/web/doctruyentruyen.com/public_html/app/library/functions.php on line 354
Vương Vĩnh Thuận giận đến nỗi nghẹn cổ họng: “Bà còn dám tin nó!” Công việc làm thêm cái gì, còn tưởng công việc làm thêm là củ cải trắng chắc, mà nói muốn có là có! Bây giờ muốn tìm công việc trong nội thành còn không phải là chuyện dễ, vậy mà có thể trông đợi vào bạn học của Diệu Tông giúp đỡ sao? Vương Vĩnh Thuận càng lúc càng khó chịu, tuy là ông ta thương con trai mình, nhưng mà ông ta biết tiền đồ của Diệu Tông rất mờ mịt. Cho nên luôn thúc giục hắn ta xuống ruộng làm việc, chỉ mong có thể dạy dỗ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cho dù là hắn ta giả bộ cũng được, đến lúc đó có thể cưới một cô vợ, cũng xem như thay đổi vận khí trong nhà. Nhưng Lý Xuân Quyên thì lại không nghĩ như vậy, việc Vương Vĩnh Thuận giấu tiền đã làm cho bà ta mất đi lòng tin và sự kiên nhẫn đối với ông ta, bây giờ bà ta đặt mọi hy vọng của gia đình lên người con trai. Nói gì thì nói, Vương Diệu Tông cũng học được hơn phân nửa cao trung, hai lão già nhà quê như họ làm sao có kiến thức gì mà so bì? “Diệu Tông làm sao? Tôi thấy con nó rất tốt, lúc trước là do chưa hiểu chuyện thôi, bây giờ nó còn biết giúp tôi lau bàn ghế đấy.” Vương Vĩnh Thuận tức đến mức không chịu được, ông ta muốn đem Lý Xuân Quyên ra hỏi, bà ta nghĩ hằng ngày con trai giúp bà ta lau bàn ghế là vì cái gì? Còn không phải vì vài đồng tiền trong tay của bà ta sao! Không được, đống tiền này không thể để cho Lý Xuân Quyền giữ được nữa, nếu không sớm muộn gì thì bà ta cũng cho Vương Diệu Tông hết. “Tiền đâu? Tiền trong nhà còn được bao nhiêu?” Vương Vĩnh Thuận mở miệng là chỉ muốn tiền rồi tiền: “Đem đến cất ở chỗ tôi đi.” Vốn dĩ việc đưa tiền cho Lý Xuân Quyên cũng là để an ủi bà ta, ông ta biết việc giấu tiền kia làm cho Lý xuân Quyên không được vui, bây giờ của cải trong nhà cũng chỉ còn 20 đồng, đưa cho bà ta giữ cũng không có việc gì, dù sao thì cũng dùng cho sinh hoạt trong nhà. Nhưng bây giờ thì không được rồi, ai mà biết được Lý Xuân Quyên có dám đưa hết tiền cho Vương Diệu Tông tiêu phá hết hay không. Lý Xuân Quyên liền thay đổi sắc mặt: “Không phải ông bảo cho tôi giữ sao? Nhà chúng ta bây giờ ngoài ăn uống ra thì có chỗ nào là không dùng tiền không? Để chỗ tôi cho tiện.” Vương Vĩnh Thuận thấy dáng vẻ của bà ta, trong lòng liền trầm xuống, ông ta cảm thấy không ổn lắm. “Tiền đâu? Bà xài hết tiền rồi hả? Tiền đâu!” Lý Xuân Quyên càng căng thẳng hơn: “Tiền ở đâu mà tiền, nhà chúng ta còn phải trả tiền thuốc này nọ, còn tiền mua gà…” Ánh mắt Vương Vĩnh Thuận liền trầm xuống: “Bà đem tiền cho thằng Diệu Tông tiêu hết rồi có đúng không?” Lý Xuân Quyên không dám nói: “Ông nói Diệu Tông cái gì, nó không phải con trai của chúng ta à? Cho tiền con cái thì có gì là không được?” Lý Xuân Quyên thấy thế thì lật bài ngửa: “Diệu Tông nói với tôi, con nó quen được bạn học nữ rất tốt ở trấn trên, Diệu Tông muốn đi dỗ cô gái kia, nói không chừng còn có thể cưới về.” Vương Vĩnh Thuận cười khổ, lúc trước ông ta thấy trước mặt thì có thể xung đột với Lý Xuân Quyên, nhưng sau lưng thì chiếm đoạt lợi ích của bà ta. Lúc đó ông ta còn vô cùng hài lòng với sự ngu xuẩn của bà ta, nhưng mà hiện tại ông ta đã nhận về hậu quả của việc cưới một người đàn bà ngu xuẩn. Nếu Vương Diệu Tông thực sự có một người bạn gái trên trấn, vậy thì hắn ta còn có thể vì mua đồ mà để bị gạt nhiêu đó tiền sao? Vương Vĩnh Thuận còn không hiểu rõ hắn ta à, chắc chắn là Vương Diệu Tông đã đem tiền đi ăn xài hết rồi. Cẩn thận nhớ lại chuyện trước đây, hình như cũng hơn một năm rồi hắn ta không nhắc đến việc ăn thịt thà nữa. Vương Vĩnh Thuận ngồi xuống phía đầu giường: “Bà cứ chờ xem.” Chắc chắn một trăm phần trăm là Vương Diệu Tông đã tiêu xài hết tiền rồi, ngay cả người cũng không cưới về được chứ đừng nói.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️