Dạo này Lý Xuân Quyên cũng yên phận không dám nhảy nhót gây chuyện nữa, suốt ngày chỉ vùi đầu vào công việc, Vương Vĩnh Thuận thì lương thiện hơn, ở bên ngoài cứ như là người vô hình.
Ngô Quế Hoa kết luận: “Cứ chờ xem. Hai vợ chồng này có thể đem Vương Diệu Tông trở lại cũng không sao, sớm muộn gì cũng bị đứa con hoang này lôi xuống mương thôi.”
Vương Anh cũng thầm nghĩ rằng, nếu một đứa trẻ không được dạy dỗ tốt, sớm muộn gì cũng sẽ là quả báo của cha mẹ.
Vương Vĩnh Thuận và vợ lần đầu tiên nếm trải quả báo từ Vương Linh Linh, và của Vương Vĩnh Thuận thì vẫn đang trên đường tới.
Sáng hôm sau, Vương Anh và Từ Sương đến bưu điện trong thị trấn để gửi đồ cho Từ Minh. Hai mươi cân đồ rất hoành tráng, nhưng còn phải gửi đến Tây Bắc, riêng cước phí đã gần hai mươi đồng rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây