“Tôi nhớ rất rõ khi bác cả của cô tới, nói chuyện với mẹ cô một lúc, nhưng lúc đó tôi quá mệt nên đã sớm ngủ rồi.”
Vương Anh không lộ ra biểu hiện gì: “Anh nghĩ kĩ lại đi, anh có thể lặp lại tất cả hành động và lời nói của mẹ tôi lúc ấy không?”
Lão Cẩu cười khổ: “Tôi thật sự không nhớ rõ, lúc đó tôi sợ muốn chết nên nhanh chóng ngủ thiếp đi, giữa lúc đó chỉ nghe được mấy câu bảo Vĩnh Phúc mau trở về.”
Vương Anh im lặng một lúc, Vĩnh Phúc là tên cha của nguyên chủ.
Từ Sương thấy sắc mặt của Vương Anh không được tốt, vì vậy liền tiếp tục câu chuyện: “Anh nói rằng Vương Vĩnh Thuận đã vào phòng bệnh, vậy anh có cảm thấy khi Vương Vĩnh Thuận rời đi có biểu hiện khác lạ gì không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây