Dáng vẻ của cô ấy bây giờ mới gọi là người có phúc khí.
Cô ấy có vẻ cũng không chênh mấy tuổi với Vương Anh, giọng nói vẫn có chút ngây thơ.
“Là thế này, tôi nghe thầy Trần Đông nói cô là bác sĩ đúng không? Tôi muốn hỏi xem cô có thể giúp tôi tìm một số dược liệu không?”
Vương Anh không hiểu: “Không phải trong bệnh viện huyện có dược liệu sao?”
Diêu Thuận Quyên thở dài: “Bệnh viện huyện cũng thiếu vài loại hiếm chứ, tôi cũng chỉ thử vận may thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây