Khi mùa đông trôi qua, dòng suối tan băng lại bắt đầu chảy róc rách. Đã đến lúc Từ Sương kết thúc kỳ nghỉ phép và quay lại làm việc.
Vương Anh nhớ lại, lần trước hai người cùng nhau đi lên huyện thì tiệm cơm quốc doanh đóng cửa, trong lòng có chút khó chịu, cô luôn cảm thấy Tạ Dược Tiến không nhịn được lòng tham của mình.
Còn dám đóng cửa nhà hàng, người này cũng can đảm thật.
Từ Sương đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chủ yếu là anh phải an ủi Vương Anh: “Dù sao chúng ta cũng đã thống nhất với nhau rồi, anh đã xin nghỉ phép, không nên quan tâm đến chuyện của tiệm cơm, những chuyện đó không liên quan đến anh.”
Vương Anh nghĩ nghĩ liền gật đầu, cảm thấy anh nói rất đúng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây