“Tôi vô tình mang theo cái khăn này trong túi quần áo, tôi cũng chỉ mang theo hai vòng chỉ thêu, cô đừng từ chối, chúc cô và Từ Sương sớm có tin vui.”
Vương Anh cầm lấy chiếc khăn thêu thầm kinh ngạc, sờ vào mịn như lụa, liếc mắt một cái cũng biết là chất liệu tốt, mặt trên chỉ có hai màu của sợi tơ đỏ và trắng, nhưng không đơn điệu chút nào, sợi tơ đỏ cùng sợi tơ trắng bạc đan xen vào nhau, hai con cá vàng trên chiếc khăn thêu màu be sống động như thật.
Trình Thục Phân có chút áy náy, sợ rằng Vương Anh sẽ coi thường những thứ tiểu thủ công như vậy.
“Trước khi hát kinh kịch tôi có học thêu, sau đó lại tự thêu trang phục biểu diễn của mình. Tay nghề của tôi cũng không tính là tốt...”
Vương Anh không nghĩ như vậy, chiếc khăn tay so với cái khăn tay thêu hoa cô mua một trăm đồng ở Tô Châu trong đời trước thì đẹp hơn nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây