Tiền Cúc Hoa: “Mẹ còn nói Tiểu Nha mới bảy tháng đã sinh, đoán chừng có nuôi cũng khó sống, thừa lúc còn sớm thì đem ném xuống sau núi, như vậy cũng tiết kiệm lương thực!”
Điền Hữu Phúc cũng cau mày, trước khi xây dựng đất nước, người dân trong làng thường ném các bé gái xuống sau núi, nhưng sau khi lập nước thì không cho phép làm vậy nữa. Đặc biệt là sau khi ông ấy phụ trách quản lí đại đội, tình huống này càng không thể chấp nhận được.
Mặc dù đại đội khác quản lý không nghiêm nên vẫn có người làm như vậy, nhưng đại đội của họ tuyệt đối là không.
Điền Hữu Phúc: “Đây là chủ ý của ai? Không phải tôi đã nói rằng không được phép làm điều này sao? Trước đây làng ta ném bé gái, bây giờ xem xem có bao nhiêu người không cưới nổi vợ? Hơn nữa, chủ tịch đã đã nói, phụ nữ có thể nâng được nửa bầu trời! Mấy người làm thế này là đang chống lại chủ tịch phải không?”
Mẹ Điền Đại Trụ ấp úng không nói, trong lòng cũng cảm thấy ủy khuất. Giờ con dâu bà ta sinh con gái, đứa trẻ còn không phải là con cháu nhà mình sao? Sao xử lí thế nào còn bị nhà nước quản nữa chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây