Vương Anh nhíu mày: “Chỉ vì vậy thôi ư? Cô còn đang ở cữ đó, phải chú ý tới sức khỏe của mình, mau về nhà nghỉ ngơi đi đừng ra ngoài lạnh lâu như vậy!”
Trong mắt Tiền Cúc Hoa tràn đầy đau lòng: “Vương Anh, cô nói xem tôi còn có thể sinh con trai không?”
Vương Anh hít sâu một hơi, nhìn xung quanh xác định không có ai nghe lén, mới thấp giọng nói: “Việc sinh đứa con này đã quá gian nan, khả năng sinh đứa bé thứ tư không lớn. Mặc kệ là con trai hay con gái, cô cứ nuôi dưỡng tốt, lớn lên chúng nó sẽ báo hiếu cô. Còn khả năng sinh trai hay gái, căn bản cô không thể tự quyết định được. Nghe lời tôi, về nhà chăm sóc bản thân cho tốt đã, chuyện khác tính sau đi.”
Tiền Cúc Hoa như một người bị phán án tử hình. Mặt cô ấy tái hẳn đi, tâm trạng lập tức trùng xuống.
Vương Anh bỗng nhớ tới những lời ngày hôm qua Trình Ngọc nói: “Đáng lẽ tôi không nên nói như vậy, nhưng nhà cô chỉ cần sinh con trai là sẽ đổi đời sao? Chồng cô và cô cũng không phải người lười biếng còn có thể kiếm tiền làm giàu. Có ba người con gái cũng đâu có sao, cô nuôi chúng lớn rồi giữ lại một đứa để nó kén rể như tôi cũng tốt mà. Dù sao đây cũng không phải là đường cùng, đừng chán nản như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây