Trình Ngọc rụt cổ lại rồi mím môi, Trình Thục Phân trả lời cô: “Đứa bé này thật không nói nổi nữa, thỉnh thoảng nó lại tìm cớ chạy ra ngoài chơi.”
Trình Ngọc: “Đâu có! Không phải mà… Con ra ngoài để xem có bắt được thỏ không mà!”
Nói xong Trình Ngọc liền xách một con con thỏ chết lại đây: “Xem đi, chị Anh, đây là thỏ em bắt được!”
Vương Anh líu lưỡi, kia là một con thỏ hoang rất lớn, bây giờ vẫn là thời điểm tuyết rơi rất dày, Trình Ngọc làm sao có thể bắt được con thỏ lớn như vậy chứ?
Trình Ngọc đắc ý nói tiếp: “Em cầm sẵn xiên tre, thấy có cái gì nhúc nhích thì phi xiên!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây