Đại Nha nén nước mắt gật đầu, quấn cái khăn quàng to đùng của Từ Sương rời đi.
Từ Sương nắm chặt tay Vương Anh, hai người im lặng không nói gì, băng qua tuyết đi đến nhà Điền Đại Trụ.
Vừa tới nhà Điền Đại Trụ, từ rất xa đã nghe thấy một trận ồn ào.
Bên trong, một giọng nói rõ ràng của người lớn tuổi hơn đang khóc lóc rên rỉ, chỉ gà mắng chó.
“Trời đất chứng giám, tôi chỉ nói với cô ta hai câu! Là cô ta tự giận dỗi muốn ra ngoài! Bây giờ té còn có thể trách tôi hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây