Vương Anh cười híp mắt trải chăn đệm ra, trời đã khuya nên cô cũng không thông lò sưởi đầu giường cho bọn họ, có điều dù cho có lò sưởi đi chăng nữa thì hai bọn họ cũng không thể đốt suốt đêm được, chẳng những không có củi đốt, mà điều quan trọng nhất là không được để cho người khác nhìn thấy.
Vương Anh cảm thán, may mà nhà cô ở sau ngọn núi này, cách nơi bọn họ được sắp xếp tới cũng không xa lắm, như này cũng tiện bề chăm sóc.
“Đồ ăn được đại đội phân phát là khoai môn, tôi đoán chắc hai người cũng không thể chỉ ăn món này, khi quay lại tôi sẽ đưa món khác tới cho hai người, ba đến năm ngày tôi sẽ đến đưa một lần. Hai người ở đây cũng cần phải được cung ứng cơm...”
Vương Anh ngược lại không đem tất cả đồ ăn thức uống tới, nếu đem đủ đồ cho bọn họ ăn no uống đủ thì chẳng bao lâu nữa bản thân cô cũng sẽ mất việc.
“Ngày mai tôi sẽ bảo chồng tôi sang đây xây cho hai người một cái bếp đất, còn những cái khác thì hai người phải tự mình thu xếp rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây