Người đàn ông kia nghĩ mãi vẫn không hiểu, thầm nghĩ: sao bây giờ nhìn hai vợ chồng đều ngu ngốc giống nhau thế này. Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy, đều là cá mè một lứa cả.
Vương Vĩnh Thuận giằng co không muốn viết, Lý Xuân Quyên thì khóc nháo muốn đập tường đập cửa.
“Con trai tôi đã vào viện, nhưng cậu vẫn không cho chúng tôi ra ngoài! Cậu không có lương tâm như vậy, không sợ ông trời trừng phạt à!“
“Vậy thì viết đi, viết xong chúng tôi lập tức thả ông bà ra ngoài. Không chỉ thả ra ngoài mà chúng tôi còn đưa hai người đến bên đường nữa.”
Còn việc định ra ngoài tìm Vương Anh mượn xe thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, thừa dịp còn sớm, cứ đứng ở ven đường chờ xem có thể đi nhờ xe nào hay không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây