Lý Xuân Quyên tức giận nhưng không thể làm gì, vì đúng như Vương Vĩnh Thuận nói, Vương Anh không nhận người thân.
Nếu thật sự còn coi bọn họ là trưởng bối, sao có thể không mời bọn họ đến tiệc cưới chứ?
Từ Sương thì luôn nghe theo cô.
“Con điếm thối, con sao chổi!” Lý Xuân Quyên lại bắt đầu chửi rủa, từ ngữ tuôn ra cũng ngày càng khó nghe.
Vương Vĩnh Thuận đứng dậy đi vào phòng, ông ta lười nghe Lý Xuân Quyên mắng chửi, đi tới chỗ đống gỗ bên cạnh góc tường trong phòng, chuẩn bị lấy tài sản nhà mình ra kiểm lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây