Điền Hữu Phúc: “Dù sao hôm nay chắc chắn lợn của ông không được chấp nhận, đại đội chúng ta cũng không thể phân cho mọi người loại lợn gầy này, chia ra cũng chả được mấy miếng thịt, rồi lúc đó ai ăn ai nhịn đây.”
Toàn bộ đại đội có bao nhiêu người, hàng năm chỉ có thời điểm này mới được chia lợn một lần, thịt này sẽ phơi khô để dành tết lấy ra ăn, chưa kể mỗi lần đều phải chia theo đầu người. Loại lợn gầy này không có mỡ, dù có muốn chia cũng không đủ chia!
Lý Xuân Quyên vốn không dám ló mặt, vừa nghe lời này đã không chịu được:
“Tôi nuôi lợn vất vả như vậy, còn nuôi đến tận bây giờ sao có thể đổi người được chứ? Hơn nữa, tôi nuôi không tốt thì cô ta sẽ nuôi tốt sao? Cô ta lười biếng như thế mà có thể nuôi được một con lợn tốt mới là lạ đó?”
Đây cũng là điều mà Lý Xuân Quyên và mấy người phụ nữ khác ngồi lê đôi mách chê bai Vương Anh, nói Vương Anh không nấu cơm, mỗi ngày đều ăn đồ Từ Sương làm sẵn, không chỉ một lần có người nhìn thấy Từ Sương đưa đồ ăn cho Vương Anh, dù Từ Sương không đưa, bà cụ Từ cũng vội vàng gọi Vương Anh đến cửa ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây