Lại chẳng thế, một tiếng huýt sáo vang lên, mấy tay sành sỏi quanh đó đã quen với việc ấy liền ngay lập tức giải tán, ai nấy đều có chỗ trú chân đã sắp xếp từ trước, cho dù là những người ở nông thôn lên đây bán nông sản cũng đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tìm một con đường nhỏ chui vào rồi rẽ ra đường lớn. Gặp phải người tra hỏi, liền nói mình vào thành phố thăm người thân, hoặc là nói mình thay ai đó trong đại đội lên đưa chút đồ vào bệnh viện.
Những người này tản ra bốn phía, cũng có mấy người chạy chậm bị bắt, chỉ có thể thầm nghĩ mình xui xẻo. Chỉ có mỗi kẻ không có đầu óc là Vương Linh Linh dù chạy không chậm cũng vẫn bị bắt.
Vừa hỏi một câu, được rồi, thư giới thiệu cũng không có, thời điểm này vẫn chưa có chứng minh thư, không thể chứng minh danh tính, chỉ có thể đưa người về nhốt lại từ từ thẩm vấn.
Vương Linh Linh suy sụp, cô ta liên tục nói mình là vợ của quân nhân, có hai đứa con, nói chồng tên là gì, còn nói anh ta là một trung đội trưởng.
Cô ta không nói còn đỡ, vừa nói ra nghe lại càng có vấn đề, một đồng chí nữ giống như bắt được nhược điểm gì của cô ta, quát lên: “Cô nói cô có hai đứa con? Cô lừa ai hả! Trông cô thế này có tí nào giống người từng sinh con không? Đừng tưởng rằng tôi nhìn không ra! Người từng sinh con không giống cô đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây