Nguyên Bách bình tĩnh nhìn cô nói: “Tôi đang đợi em.”
Trương Ôn Noãn kinh ngạc nhìn anh, thật sự là không nghĩ tới đối phương nói ra thế mà là mình, tuy rằng chính cô từng có ý nghĩ trong nháy mắt như vậy nhưng cũng cảm thấy đây là ý nghĩ tự kỷ mà thôi, căn bản cũng không có để ở trong lòng.”
Nguyên Bách nghiêm túc nhìn Trương Ôn Noãn nói: “Tôi đang chờ em, mỗi ngày cũng chỉ có cơ hội này có thể nhìn em một cái, tôi chỉ ở chỗ này chờ cơ hội gặp em nói ra mà thôi.”
Trương Ôn Noãn nghe vậy ngây ngẩn cả người, hiển nhiên cô không ngờ Nguyên Bách lại nói như vậy.
Nói thật cô rất bận, bác sĩ đều bề bộn nhiều việc, khoa cô đều bận hơn, cho nên cho dù là người thân của cô muốn thời thời khắc khắc gặp cô cũng rất khó. Cũng tỷ như muội muội cô lần trước tới đây đợi ở thủ đô vài ngày, kết quả cô cũng chỉ có thể bồi nửa ngày đều thời gian mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây