Nói làm là làm, Trương Trình Xuyên thật đúng là ra ngoài đi trạm phế phẩm bên kia nhìn xem có sắt vụn gì đó hay không, hoặc là xe đạp hỏng không thể dùng gì đó.
Hiện tại cũng đã không phải là thời điểm luyện thép lớn, cho nên trạm phế phẩm nơi này cũng có không ít kim loại bỏ đi, cũng có một ít xe đạp hỏng.
Thị trấn bọn họ đúng là không tính là giàu có cỡ nào, nhưng người có xe đạp cũng không tính là ít, có chút khẽ cắn môi mua một chiếc đạp rất nhiều năm, đến bây giờ không thể đạp nữa, thật sự là phế đến không thể phế nữa lúc này mới ném tới trạm phế phẩm.
Chỉ là lúc Trương Trình Xuyên ra cửa còn không quên cầm theo đồ Trần Hạ Nguyệt làm ra ngoài bán, Trần Hạ Nguyệt ngược lại không có làm bánh đậu xanh gì, cô làm kẹo đậu phộng, kẹo hạt dưa và kẹo nổ gạo các loại.
Đậu phộng xào chín sau khi chà xát lớp vỏ bên ngoài, nghiền nát, sau đó trộn lẫn nước đường ép chặt cho nguội rồi cắt thành miếng, kẹo hạt dưa và kẹo nổ gạo cũng không khác nhiều lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây