Sở Thấm dứt khoát gỡ hết xương rắn trong những miếng thịt còn lại cho nó tất, húp một hơi hết canh rồi đến phòng bếp xem cơm khoai lang đã chín hay chưa.
Cơm khoai lang cũng chín rồi, Sở Thấm vui vẻ xới cho mình một bát cơm lớn đầy ắp, to bằng bát tô!
Còn lại bao nhiêu thì cho Tiểu Bạch hết, cô cười hi hi ngồi xuống nói với Tiểu Bạch: “Mày phải may mắn lắm mới gặp được tao đấy, tao cho mày ăn cơm trắng, mày trông nhà giúp tao.”
Lại còn không phải may mắn thì là gì, ăn còn ngon hơn cả cô đời trước nữa, giờ nghĩ lại… ài, đời trước mình sống còn chẳng bằng con chó.
Sở Thấm hiếm khi cảm thán chuyện đời, sau đó lắc đầu gạt đi những suy nghĩ màu mè chỉ khiến tâm trạng cô nặng nề, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây