Kỷ Cánh Diêu nhìn dáng vẻ bừng tỉnh của cô, hỏi: “Sao thế, cô cần mua gì à?”
Sở Thấm lắc đầu: “Tôi không thiếu, tôi có thể tự mình kiếm được.”
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, lúc này có người dựa vào làm việc mà kiếm được bữa cơm no thật sự là hiếm có, có thể no bảy phần đã là không tệ, vậy mà cô không chỉ ăn no, còn có thể lấy lương thực đổi thứ khác, làm sao có thể khiến người ta không khâm phục chứ.
Anh nói: “Được, nếu cô muốn bột mì, có thể đến tìm tôi, ở chỗ này của chúng ta không trồng nhiều lúa mì.”
Lời này... Sở Thấm không thể từ chối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây