Vương Lệ Quyên muốn tìm hiểu rõ lai lịch của Khương Tuệ Hàm trước, giả vờ như vô tình hỏi: “Chị hai, cô gái vừa đi qua kia xinh thật đấy, mắt to, da trắng, chị có quen cô ấy không, cô ấy tên là gì?”
Cô ta thầm nghĩ, xinh đẹp thì đã sao, dù sao cũng đoản mệnh , cô ta mới là người có mệnh hưởng phúc.
Vương Lệ Anh đang xào rau trong bếp, chị ấy không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng em gái nhìn thấy người xinh đẹp hơn mình thì thấy tò mò thôi.
“Vợ mới cưới của Từ Chiêu đấy, em đừng thấy cô ta xinh đẹp mà tưởng là người tốt, chị nói cho em biết, cô ta không ra gì đâu, tính cách chua ngoa, ăn nói không nhường ai, lại còn coi thường người nhà quê, suốt ngày bày ra vẻ mặt cao sang cho ai xem chứ, dù sao chị cũng không thích cô ta, cũng tại mẹ chồng cô ta không ở đây, Từ Chiêu lại chiều cô ta, nếu ở quê mình, con dâu nhà ai mà ngủ đến gần trưa mới dậy, thì đã bị người trong làng nói cho chết rồi.”
Nghĩ đến lần trước bị Khương Tuệ Hàm nói cho tức nghẹn, Vương Lệ Anh vẫn còn thấy ấm ức, mấy hôm nay mọi người trong khu nhà đều biết cô bị Khương Tuệ Hàm nói mặt to, nhiều nếp nhăn, không biết bị người ta cười sau lưng bao nhiêu lần, khiến cô không dám ra khỏi nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây