Từ Chiêu đã giúp cô rất nhiều, cô không thể vì muốn bản thân có cuộc sống tốt đẹp mà bỏ rơi Từ Chiêu một mình được, như vậy cô sẽ thành người gì chứ.
Hơn nữa, cô không quen biết bố mẹ Từ Chiêu, không biết tính cách của họ thế nào, có dễ sống chung hay không, cuộc sống ở đây tuy không bằng trong thành phố, nhưng ít nhất cũng tự do, không cần phải xử lý các mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu và họ hàng rắc rối, muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, không cần lo lắng mẹ chồng có ý kiến.
Khương Tuệ Hàm nghiêm túc nói: “Em không đi thủ đô, không sợ khổ, một mình em có thể chăm sóc tốt cho bản thân và Nhạc Nhạc.”
Từ Chiêu nhìn cô không chớp mắt, hỏi lại lần nữa: “Không hối hận?”
Khương Tuệ Hàm khẽ lắc đầu: “Không có gì phải hối hận, chúng ta là vợ chồng, anh ở đâu thì em ở đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây