Sau đó quay sang Vương Lệ Anh, ra hiệu cho bà ta nên dừng lại: “Mau xin lỗi Khương Tuệ Hàm đi, bà xem, đang yên đang lành lại nói linh tinh, chọc cho người ta giận rồi đấy, chúng ta là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ai cũng bớt giận đi, ngồi xuống uống chén trà, nghỉ ngơi một chút, nói chuyện rõ ràng là được rồi.”
Lúc này Vương Lệ Anh đã hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Tuệ Hàm, bị một cô vợ trẻ mắng trước mặt hai người khác, bà ta không nuốt trôi cục tức này.
“Cô nói bậy, tôi không hề ghen tị với cô, cô có gì mà tôi phải ghen tị chứ!? Nhà tôi rất hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng, tôi không ghen tị với cô, tôi chỉ là thấy cô ức hiếp doanh trưởng Từ, chúng ta đều sống chung một khu, tôi nói cô vài câu thì đã làm sao, cô là người có học, ăn nói chua ngoa như vậy, có giỏi thì cô nói như vậy trước mặt doanh trưởng Từ xem, khi đó tôi mới nể cô.”
Sáng nay bà ta thấy Từ Chiêu ra bờ sông giặt quần áo, không thấy bóng dáng Khương Tuệ Hàm đâu, đoán chắc là cô ta vẫn chưa dậy, Từ Chiêu là người đàn ông tốt biết bao, đẹp trai, gia thế tốt, còn biết làm việc nhà, sao lại để một con nhóc không biết từ đâu đến hưởng hết.
Nghĩ đến việc Từ Chiêu đã từng có cơ hội trở thành em rể của mình, Vương Lệ Anh cảm thấy trong lòng khó chịu như bị lửa đốt, trên đường gặp Trần Hiểu Hồng, hai người bàn bạc, quyết định đến nhà họ Từ xem sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây