Nói đến đây, cô mới nhận ra Từ Chiêu đã làm rất nhiều việc từ sáng sớm, quần áo hôm qua cũng là anh giặt, nước trong vại cũng đầy, không biết anh dậy từ mấy giờ, sáng sớm đã làm nhiều việc như vậy.
Trong lòng Khương Tuệ Hàm vừa chua xót vừa ngọt ngào, rời xa thành phố đã sống gần hai mươi năm để đến một nơi xa lạ, thật ra trong lòng cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô cũng sợ hãi, cũng lo lắng, không biết mình có thể thích nghi với cuộc sống ở đây hay không, không biết mình có thể làm tốt vai trò người vợ hay không, nhưng thái độ và hành động của Từ Chiêu những ngày qua đã tiếp thêm cho cô rất nhiều niềm tin.
Cô không phải đang cố gắng vun vén cho gia đình này một mình, anh cũng đang nỗ lực, cô còn nhớ ngày đăng ký kết hôn anh đã nói với cô rằng sẽ không để cô phải chịu khổ, và anh cũng thực sự đang cố gắng hết sức để cô không phải chịu bất kỳ khổ cực nào.
Trần Hiểu Hồng đẩy cửa sân: “Có ai ở nhà không?”
Vương Lệ Anh và Trần Tú Ni đi theo phía sau, ba người bước vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây