Trước kia anh sống một mình, quần áo tất rách đều tự mình khâu vá, lúc đầu khâu xiên xẹo, giống như con sâu róm, sau này vá nhiều thành quen, dần dần cũng tạm được.
Đây là lần đầu tiên có người ở quân đội vá quần áo cho anh, cảm giác cũng không tệ.
Hình như cô vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn, Khương Tuệ Hàm lập tức im bặt, lặng lẽ lấy chiếc quần của anh từ trên ghế.
Thôi, cô vẫn nên làm việc đi.
Một lát sau, quần đã được vá xong, cô đưa lại cho anh: “Tay nghề của em bình thường thôi, đừng chê nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây