Từ Chiêu vội vàng rót cho cô một cốc nước, vỗ nhẹ lưng cô: “Có phải quá cay không? Không ăn được thì thôi, anh rang lại cho em.”
Trong nồi còn một ít cơm, chắc là đủ để rang một phần.
Khương Tuệ Hàm vội vàng dùng hai tay che bát cơm rang lại, không cho anh bưng đi: “Không sao, không cay lắm đâu, mức độ này em chịu được, chỉ là cơm hơi khô thôi.”
Từ Chiêu yên lặng nhìn cô hai giây, thấy cô kiên trì, không nói gì nữa.
Thật ra Khương Tuệ Hàm không đói lắm, chỉ là thèm ăn, muốn ăn chút gì đó thôi, một bát cơm cô ăn gần nửa bát: “Em ăn no rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây