Từ Chiêu kiên trì, muốn giảng đạo lý với Thần Thần: “Từ Thần, không được khóc! Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, con là hi vọng tương lai của nhà họ Từ chúng ta, càng nên kiên cường, sao có thể khóc chứ?”
Thần Thần không hề lay động, nó mới sáu tháng tuổi, biết gì về hi vọng của gia tộc, anh nói của anh, con khóc của con.
Từ Chiêu đau đầu, cứng rắn không được, liền chuyển sang mềm mỏng: “Con trai, đừng khóc nữa được không? Mẹ con mà biết ba làm con khóc, sẽ giận ba, không để ý đến ba đâu.”
Khương Tuệ Hàm vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Từ Chiêu mồ hôi đầy đầu đang dỗ dành Thần Thần đang khóc, vội vàng bế con lên, nhét ti giả vào miệng Thần Thần, có lẽ là đói lắm rồi, Thần Thần nấc hai tiếng, ôm bình sữa, vui vẻ uống sữa.
“Sao Thần Thần lại khóc rồi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây