Vương Đại Hà bị mắng một trận oan uổng, vừa cảm thấy ấm ức vừa không biết nói gì: “Tôi nào có không lo lắng cho đoàn trưởng, tôi cũng rất sốt ruột, chính ủy đã phái người đi tìm rồi, nếu không phải tôi bị thương, tôi cũng sẽ đi theo.”
Đoàn trưởng mất tích sao anh ta có thể không lo lắng chứ, anh ta đã xin đi tìm người ngay từ đầu rồi, nhưng chính ủy không đồng ý, bảo anh ta về dưỡng thương trước, anh ta cũng bức bối lắm chứ bộ, chỉ bị thương ở tay phải thôi mà, có cần phải về quân đội nghỉ ngơi mấy ngày không.
Lúc này Khương Vệ Vũ bình tĩnh lại, cười gượng gạo: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi nóng nảy quá, anh thật sự cảm thấy anh rể tôi không sao chứ?”
Vương Đại Hà gãi đầu: “Dù sao tôi cũng cảm thấy đoàn trưởng có lẽ là gặp phải chuyện gì đó, tạm thời chưa thể thoát ra được, sợ đánh rắn động cỏ, nên mới không liên lạc với quân đội, cứ chờ thêm xem sao, ngày mai tôi sẽ hỏi chính ủy.”
Lời này chẳng khác nào không nói, chỉ là một suy đoán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây