Khương Tuệ Hàm luống cuống tay chân ôm Thần Thần dỗ dành: “Sao lại khóc? Ngoan nào, đừng khóc nữa, có phải đói bụng không?”
Nhìn Thần Thần nhỏ giọng khóc rống, cô đau lòng không thôi, ngẩng đầu nhìn Từ Chiêu, ánh mắt vội vàng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Từ Chiêu sờ tã lót dưới thân con, ướt sũng: “Tè dầm rồi, anh đi lấy tã.”
Tô Anh ở dưới lầu nghe thấy tiếng khóc của cháu trai cưng, vội vàng lên lầu, người chưa tới đã nghe thấy tiếng: “Sao vậy? Đói hay là tè dầm?”
Vào phòng ngủ xem xét, Từ Chiêu cầm trên tay một miếng tã, đầu đầy mồ hôi, cố gắng thay tã cho Thần Thần, đáng tiếc nghiệp vụ không quen, loay hoay nửa ngày cũng không thành công.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây