Từ Chiêu cũng không nghĩ ra cách nào hay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là thế này, đợi qua Tết, anh sẽ viết thư cho đồng đội của anh, anh ấy làm việc ở cục công an, anh nhờ anh ấy đến xem tình hình thế nào, nếu em họ sống không tốt ở nhà, không muốn ở nhà nữa thì đón em ấy đến đây, nhà mình chật một chút cũng ở được.”
Nghe anh nói vậy, Khương Tuệ Hàm cũng nhớ đến người đồng đội đã chuyển ngành sang cục công an của Từ Chiêu, có anh ấy giúp đỡ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng chuyện đón Khương Vệ Vũ đến đây, tạm thời không nói đến, cứu người thì cứu lúc cấp bách chứ không cứu lúc nghèo khó, nếu bản thân người ta không cố gắng vươn lên, cải thiện hoàn cảnh của mình thì người ngoài có giúp đỡ được mấy lần.
Ăn cơm trưa xong, mẹ chồng bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên buổi chiều, Khương Tuệ Hàm muốn giúp đỡ nhưng mẹ chồng sợ cô va vào đâu đó nên không cho cô vào bếp.
Có lẽ vì sắp Tết nên tâm trạng có chút phấn khởi, qua giờ ngủ trưa, Khương Tuệ Hàm quyết định không ngủ nữa, cũng không thấy buồn ngủ lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây