Từ Chiêu cố gắng giữ bình tĩnh: “Không sao, không cẩn thận cắn vào lưỡi.”
Khương Tuệ Hàm nhìn anh chằm chằm, cô không ngốc, nếu không cũng sẽ không học hết đại học, vừa rồi cô quá lo lắng, không để ý đến biểu cảm của anh, bây giờ nghĩ lại, cô đoán ra lúc đầu anh giả vờ, tiếng kêu đau đớn vừa rồi mới là thật.
Cô nhìn ngực anh, rồi nhìn xuống bụng anh, nói với giọng mỉa mai: “Vừa nãy anh ôm ngực, sao giờ lại đau bụng? Vết thương còn biết dịch chuyển à? Em lớn thế này mới thấy, thật thần kỳ.”
Giọng điệu mỉa mai rất rõ ràng.
Từ Chiêu lúng túng sờ mũi, thầm mắng mình ngu ngốc, sơ hở rõ ràng như vậy mà anh không nhận ra, lại để cô bắt được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây