Khương Tuệ Hàm miễn cưỡng để mình bình tĩnh lại, bước nhanh trở về viết tờ giấy đặt trên bàn phòng khách, sau đó lên lầu lấy một bộ quần áo Từ Chiêu thường mặc, lo lắng anh đói bụng, lại cầm bánh quy và sữa bò, còn có cốc nữa.
Đái Giai chở Khương Tuệ Hàm bằng xe đạp, không dám đi quá nhanh, cô ấy ngã thì không sao, nếu làm Khương Tuệ Hàm ngã, vậy thì cô ấy tội lỗi lớn rồi.
Khương Tuệ Hàm ngồi ở ghế sau, muốn thúc giục Đái Giai nhanh lên, lại không tiện mở miệng, người ta đặc biệt đến báo tin cho cô, lại không ngại vất vả chở cô đến bệnh viện, làm sao có thể làm phiền người ta nữa.
Đến cửa bệnh viện quân đội, không đợi Đái Giai dừng xe, Khương Tuệ Hàm đã cẩn thận nhảy xuống xe, dọa Đái Giai giật mình: “Tôi nói cô nương chậm một chút, trong bụng cô còn có em bé đấy.”
Khương Tuệ Hàm mím môi, sốt ruột hỏi: “Tôi cẩn thận rồi, Từ Chiêu ở phòng bệnh nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây