Khương Tuệ Hàm nghe được ý cười nhạo từ trong tiếng cười của anh, quay đầu nhìn anh một cái: “Buồn cười lắm sao?”
Từ Chiêu nhìn không chớp mắt, vững vàng ôm người: “Không buồn cười.”
Khương Tuệ Hàm lườm anh một cái, không buồn cười vậy mà anh còn cười.
Trở về nhà, Tô Anh đang ngồi ở phòng khách, vừa nhìn lên đã thấy Khương Tuệ Hàm được Từ Chiêu bế về, tưởng cô bị thương, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Tuệ Hàm có chút ngượng ngùng, không tiện nói cô lười không muốn đi bộ nên mới để Từ Chiêu bế cô về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây