Từ Chiêu nhanh chóng che miệng cậu nhóc, sợ cậu bé nói ra lời khiến người ta càng đau đầu hơn, đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của cậu nhóc, anh cảm thấy vừa không nói gì lại vừa bất đắc dĩ, cũng cảm thấy rất khôi hài.
Tình cảm của hai chị em này rất tốt, trong nháy mắt, em trai đã bênh vực cho chị gái.
Từ Chiêu nhíu mày, vắt hết óc, cố gắng nghĩ ra một cách để Khương Nhạc Vân có thể chấp nhận: "Hôm nay anh và chị em mới gặp nhau lần đầu, còn chưa quen biết, chờ sau này ở chung lâu rồi, quen thuộc rồi, chuyện còn lại tự nhiên mà vậy sẽ đến. Em tuổi còn nhỏ, chuyện của người lớn em không hiểu cũng là chuyện bình thường, những chuyện này anh và chị em sẽ nghiêm túc thương lượng xong, em không cần lo lắng, bây giờ chuyện quan trọng nhất của em chính là ăn cơm thật ngon, mau mau lớn lên."
Nói chuyện với một đứa trẻ bảy tuổi có thích một cô gái nào đó hay không, thật đúng là lần đầu tiên trong đời Từ Chiêu, anh vô cùng xấu hổ, nhưng không vì Khương Nhạc Vân còn nhỏ tuổi mà lừa dối trẻ con, thái độ rất thành khẩn.
Lại nói, bây giờ trẻ con đều thành thục như vậy sao, há mồm ngậm miệng là thích hay không thích, thời điểm anh và Trương Hướng Tiền còn nhỏ tuổi như vậy, cả ngày cầm trong tay một cây súng gỗ, đùa giỡn với một đám trẻ con ở trong đại viện, thời gian chơi cũng không đủ, nào còn có tâm tư suy nghĩ những chuyện linh tinh kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây