Cảm giác nói mấy câu này đã mất đi không ít tế bào não, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân có thích hợp làm giáo viên hay không, một vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không giải thích rõ ràng được.
Khương Tuệ Hàm lại hỏi: “Trước đây mọi người ở quê, cán bộ phụ nữ ở xã không xuống phổ biến kiến thức khoa học về vấn đề này sao?”
Ngô Quế Hoa lắc đầu: “Ở làng tôi có chủ nhiệm phụ nữ, nhưng đều là do người trong làng tự bầu ra, toàn là phụ nữ ba bốn mươi tuổi, biết đọc biết viết một chút, không hiểu cô nói di truyền gì đó đâu, hơn nữa, mang chuyện này ra nói ở trong làng, các bà các cụ sẽ liều mạng với cô đấy, họ không quan tâm đó có phải là kiến thức trong sách vở hay không, họ chỉ tin một điều, con dâu không sinh được con trai là lỗi của con dâu, không liên quan gì đến con trai họ.”
Các bà các cụ trong làng rất ghê gớm, tư tưởng phong kiến lạc hậu, nói lý lẽ với họ không được, tức giận cũng chỉ tự mình tức mà thôi.
Hà Thủy Thanh phụ họa gật đầu: “Đúng vậy, mấy trăm năm nay người ta vẫn sống như thế, cô đột nhiên nói với người ta rằng, phụ nữ không sinh được con trai không phải lỗi của phụ nữ, mà là do chồng họ bất tài, ai mà tin, người ta không đánh cô một trận là may rồi đấy, sau này chỉ nên nói chuyện này trước mặt mấy chúng tôi thôi, đừng có nói trước mặt Trần Hiểu Hồng, nếu cô ấy biết được, thể nào cũng về nhà cãi nhau với chồng cho xem.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây