Cứ nghĩ đến mỗi tháng phải chi một khoản tiền thuốc men là cô lại đau đầu, một hai tháng thì chồng cô có thể không có ý kiến gì, nhưng bốn năm tháng, nửa năm, thậm chí là hai ba năm, làm sao chồng cô có thể không có chút bất mãn nào, dù sao cũng chỉ là họ hàng, tình cảm cũng không sâu đậm đến mức đó, hơn nữa nếu như người nhà chồng cô biết chuyện, chắc chắn sẽ lại có một trận cãi vã.
Trần Hiểu Hồng không nghĩ đến những chuyện khác, thản nhiên nói: “Người ta là vợ chồng son, mới cưới đương nhiên là tình cảm mặn nồng, dính nhau một chút cũng không sao, nhưng em thật sự không ngờ Từ Chiêu lại là người như vậy, đi đường cũng phải nắm tay Tiểu Khương, mắt cứ như dính chặt vào người Tiểu Khương vậy, em nhớ lúc em mới cưới, chồng em cũng không dính người như Từ Chiêu.”
Cô lại một lần nữa cảm thán: “Người đẹp thật là có lợi thế.”
Trần Hiểu Hồng không cho rằng mình nông cạn, ai mà chẳng thích người đẹp, nếu cô có nhan sắc như Khương Tuệ Hàm, lúc trẻ nhất định sẽ chọn người có điều kiện tốt hơn, cũng không đến nỗi cuối cùng phải gả cho người như bây giờ.
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, với điều kiện của mình, có được cuộc sống như bây giờ đã là rất tốt rồi, trước kia những cô gái cùng trang lứa với cô trong thôn, sau khi lấy chồng ai mà chẳng phải đầu tắt mặt tối làm việc đồng áng, về nhà còn phải giặt giũ nấu nướng chăm con, giống như một con trâu già không biết mệt mỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây