Lúc này Khương Nhạc Vân mới chú ý đến tư thế của chị gái và anh rể, lập tức quay người lại, bịt tai trộm chuông nói: “Em không nhìn thấy gì hết.”
Cậu bé âm thầm kêu rên trong lòng, cậu mới bảy tuổi, tại sao phải để cho một đứa trẻ nhỏ tuổi như cậu phải chịu đựng nhiều như vậy?
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh trên mặt Khương Tuệ Hàm liền xuất hiện vết nứt, ánh mắt liếc nhìn Từ Chiêu, anh vẫn giữ vẻ mặt ung dung, thể hiện đầy đủ tố chất tâm lý của người lính quá vững vàng.
Từ Chiêu xoa xoa đầu Khương Nhạc Vân: “Anh mang đồ ăn ngon về cho em và chị gái, để chị đưa cho em nhé.”
Khương Nhạc Vân nghe vậy mắt sáng rực lên, hấp tấp chạy theo sau Khương Tuệ Hàm, tay phải cầm hai miếng thịt bò khô, tay trái cầm một nắm sữa miếng, miệng nhét đầy đồ ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây