Nếu không phải tình cờ đi ngang qua nghe được, cô ấy thật sự không biết những y tá này lại nghĩ về mình như vậy, vừa rồi cô ấy rất tức giận, muốn mắng người, nhưng giáo dục bao nhiêu năm không cho phép cô ấy làm vậy, chỉ biết nuốt cơn giận vào trong.
“Bác sĩ Chung, em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Cô y tá liên tục nói xin lỗi ba lần, lúc này cô ta hối hận muốn chết, biết thế đã không nhiều lời, đều tại cái miệng hại cái thân.
Cô ấy sợ bác sĩ Chung mách với trưởng khoa, bị trưởng khoa phê bình giáo dục, đến lúc đó sẽ không chỉ mất mặt trước mấy người này nữa, mà cả bệnh viện đều biết, chỉ mong bác sĩ Chung nể tình cô ta biết lỗi, bỏ qua cho cô ta.
“Giờ làm việc mọi người đều bận rộn, vậy mà các cô lại có thời gian ở đây buôn chuyện, nhàn rỗi quá sao? Lát nữa tôi sẽ nói chuyện này với trưởng khoa, quy định quản lý y tá cũng nên sửa đổi rồi.” Chung Hướng Tuyết nhìn mấy cô y tá, nói xong thì quay người bỏ đi.
Chỉ là một lũ đàn bà không hiểu chuyện, đạo lý khác nhau thì không thể bàn chung, nói với họ cũng vô ích, thà dành thời gian đó khám thêm cho một bệnh nhân còn hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây