“Tan làm rồi cũng không nấu cơm, chỉ đợi tôi già cả này hầu hạ các người, chỉ có cô là quý giá, chỉ biết ăn không biết làm, có con dâu như cô đúng là tôi xui xẻo tám đời.”
Con dâu út của Vương Xuân Yến cũng không phải dạng vừa, còn trẻ nên tính khí cũng không nhỏ, đứng bật dậy chống nạnh: “Mẹ làm gì đấy, vừa về đã mắng người, con chỉ ăn có mấy cái bánh quy thôi, con đi làm cả ngày, đói bụng quá ăn hai cái thì làm sao, nếu mẹ thấy con chướng mắt, con về nhà mẹ đẻ là được rồi, đỡ cho mẹ nhìn thấy lại bực mình.”
Bế con trai, xách túi, không thèm nhìn mẹ chồng lấy một cái, đi thẳng.
Vương Xuân Yến run rẩy chỉ tay vào cửa, ngực phập phồng không ngừng, muốn mắng người mà người ta đã đi rồi, mắng cho ai nghe, tối đến con trai về nhà thì bà lại mách với con trai, con trai nghe vợ bế con về nhà ngoại, không nói hai lời dắt xe đạp ra, vội vàng đến nhà bố vợ đón vợ.
Cái này cái kia đều không nghe lời, tối đến ngủ không được bèn lẩm bẩm với chồng, chồng bà chẳng buồn để ý, trở mình ngáy o o, Vương Xuân Yến tức cả đêm, trằn trọc mãi mới ngủ được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây