An ủi em trai xong, Khương Tuệ Hàm lạnh lùng nhìn Vương Lệ Anh: “Tục ngữ nói có mẹ tất có con, con trai chị nói chuyện khó nghe, không tôn trọng người khác, đều là học theo chị đấy thôi, người ta nói cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái, lời nói và hành động của cha mẹ ảnh hưởng sâu sắc nhất đến sự trưởng thành của con cái, chắc chị cũng thường xuyên nói xấu người khác ở nhà, con cái nghe nhiều tự nhiên cũng sẽ học theo cách ăn nói ác độc, ngang ngược vô lý, không có giáo dục, chị đã làm một tấm gương xấu cho con trai mình.”
Đối với đứa trẻ Lý Tự Lực này, Khương Tuệ Hàm không thích nhưng cũng không đến mức chán ghét, trẻ con như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu, rất nhiều lúc đều học theo những người thân cận nhất bên cạnh, chúng trở thành người như thế nào chủ yếu là do cha mẹ quyết định.
Lý Tự Lực có thể nói ra những lời ác độc như “Đồ ăn bám, đồ ăn hại”, thậm chí “Cha mẹ mày chết rồi” thì chắc chắn là đã nghe được những người xung quanh nói những lời tương tự, đôi khi trẻ con rất lương thiện, ngây thơ nhưng đôi khi chúng cũng có thể trở nên rất ác độc.
Sắc mặt Vương Lệ Anh trở nên cực kỳ khó coi, bà ta mới học tiểu học ba năm, đối với những gì Khương Tuệ Hàm nói về việc tự vệ, bà ta chẳng hiểu gì, không thể phân biệt thật giả.
Thua người không thua trận, bà ta cứng cổ, không chịu cúi đầu: “Cô đừng có vòng vo, tôi không bằng cô học nhiều, con trai tôi nói, nó chỉ muốn mượn chiếc xe tăng nhỏ của em trai cô xem thôi, trẻ con tò mò muốn xem thì đã sao, là em trai cô keo kiệt không cho mượn, con trai tôi mới nói nó vài câu, ai ngờ em trai cô nhỏ tuổi mà tính khí lớn như vậy, vài câu nói đùa cũng không chịu được, xông lên đánh người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây