Giao thiệp với người như vậy, cô thà ở nhà may vá, tuy có hơi nhàm chán, nhưng không cần phải ứng phó những chuyện phiền lòng này.
Ngô Quế Hoa kéo góc áo Trần Tú Ni, trừng mắt nhìn cô ta, ra hiệu đừng nói nữa, sau đó mới quay sang Khương Tuệ Hàm: “Chị Trần không biết ăn nói, Tiểu Khương cô đừng để ý, cô ấy là người như vậy, không có ác ý gì đâu, đôi khi nói năng khó nghe, cô cứ coi như gió thoảng bên tai là được rồi.”
Biết thế đã không rủ Trần Tú Ni cùng đến nhà họ Từ, hôm nay không biết cô ta bị làm sao nữa, nói ra toàn những lời khiến người ta nghe mà mệt mỏi.
Lúc này Trần Tú Ni cũng biết mình lỡ lời, cười ngượng ngùng: “Tiểu Khương, cô đừng giận tôi nhé, tôi là người như vậy đấy, đầu óc không linh hoạt, chỉ là thuận miệng nói ra thôi, không có ý gì khác.”
Trong lòng cô ít nhiều cũng có chút khó chịu, rất nhiều người nhà đến đây đều không có việc làm, bộ đội không có nhiều vị trí để sắp xếp cho nhiều người như vậy, có những người xếp hàng hai ba năm rồi vẫn chưa xin được việc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây