“Cái gì? Anh cả con tới xưởng thuốc làm? Không phải là làm loạn sao? Anh cả con có bằng cấp gì đâu, nó có thể làm được không? Thầy Giải Thư cũng quá lỗ mãng rồi, sao lại chiều theo ý của anh cả con như vậy?” Hạ Chí Phi không dám nghĩ nếu xảy ra rắc rối thì sẽ mất mặt biết chừng nào.
Hạ Minh nghe vậy thì chỉ cảm thấy cạn lời.
“Cha, xưởng thuốc của người ta còn chưa nói gì, thầy của anh cả cũng chưa nói gì, anh cả cũng không cảm thấy sao, sao chỉ có mỗi cha thấy chuyện này có vấn đề vậy? Thầy của anh cả cũng đã phải bỏ ra một cái giá rất đắt để khiến người của xưởng thuốc đồng ý chuyện này. Cha không muốn giúp tụi con ra mặt nói chuyện với trưởng xưởng xưởng thuốc nhưng thầy của anh cả nguyện ý hỗ trợ, mắc gì cha lại tức giận?” Hạ Minh nghi hoặc hỏi ông ta.
Hạ Chí Phi cũng cảm thấy hình như bản thân đã làm quá nên xấu hổ giải thích: “Cha chỉ lo anh cả con làm không tốt.”
“Cha, trước tiên chúng ta khoan nói tới anh cả được không, chúng ta đến nhà Hạ Thiên xem trước nhé?” Hạ Minh cảm thấy mỗi lần anh cả nhắc cậu ta chuyện gì đó thì hẳn là có ý gì đó, nhưng lần nào anh cả cũng chỉ nói lấp lửng như câu đố chứ không nói hoàn toàn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây