“Đúng đó cha, cha ăn cùng bọn con luôn đi. Từ lúc con bị anh cả đuổi đi thì rất ít khi được ăn cơm với cha.” Hạ Hữu Đức ra vẻ thương tâm nhưng trong lòng lại sáng như gương, không thể để cha xa cách bọn họ được. Bây giờ anh cả gần như không còn tình cảm gì với người em trai là ông ta nhưng anh cả sẽ không nhẫn tâm với cha, chỉ cần cha còn sống một ngày là có thể giúp ông ta cầu tình, chờ Vương Thanh Hòa kia biến mất thì vẫn cần nhờ cha nói thêm nói bớt để Hạ Thiên được trở lại đó. Sau này Hạ Thiên tranh giành với mấy đứa con của anh cả, cha cũng có thể giúp đỡ. Bây giờ ông ta đã hoàn toàn nhận ra, mặc kệ ngày thường anh cả đối xử tốt với Hạ Thiên như thế nào thì cũng không tốt bằng con ruột! Thật sự là quá ích kỷ.
Hạ Toàn thấy con trai và cháu trai cứ luôn giữ mình lại thì trong lòng vui đế nở hoa.
Đứa con nhỏ này vẫn luôn hiếu thuận, nếu không phải thằng cả rước đứa con lớn của nó về thì hiện tại cả nhà vẫn còn sống êm biển lặng, thật tốt biết bao?
“Được, cha ở lại ăn cơm.”
Trong phòng bếp, vợ của Hạ Hữu Đức đang nhóm lửa nấu cơm, trong lòng vẫn đang nhớ thương đứa con gái đã gả ra ngoài. Không biết Tuệ Tuệ đã đứng vững gót chân ở bên kia chưa, nếu đã đứng vững thì có thể giúp đỡ cả nhà. Gần đây cả gia đình thật sự quá gian nan...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây