“Cậu bớt bớt đi, học trò của tôi không được phép tới đại viện, cậu cũng không được phép giới thiệu đám hồ bằng cẩu hữu của cậu cho học trò của tôi. Mấy người cách xa thằng bé một chút, trừ khi chính thằng bé chủ động kết bạn với cậu.” Chu Giải Thư cảnh cáo Dư Thành một trận.
Tên nhóc Dư Thành này từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, người trong nhà cũng chiều chuộng nó. Ông ấy thật sự không muốn học trò ngoan của mình bị xúi giục lầm đường lạc lối.
“Được được, xem như cháu chưa nói gì. Cháu nhất định cút thật xa!” Dư Thành che miệng, thầm mắng sao bản thân lại xui xẻo như vậy? Ông cụ này bình thường đâu phải như thế, sao bây giờ cứ như gà mẹ bảo vệ con thế này? Với cả hình như ông cụ đang cho rằng Vương Thanh Hòa là một người nhỏ bé đáng thương, anh ấy có nên nghi ngờ thị lực của mình không?
Dư Thành thuốc chạy ra ngoài. Chu Giải Thư ở lại dạy dỗ học trò.
“Thanh Hòa, những gì học lần trước trò vẫn còn nhớ chứ?” Đến bây giờ Chu Giải Thư hiện vẫn còn hoài nghi chuyện mình thu nhận được một đứa học trò thông minh như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây