“Yên tâm đi, em không sao đâu. Còn Chu Kiều Kiều sao, cô ta sắp không thể phân thân để ý tới em rồi.” Bạch Tú Tú mỉm cười nhìn Vương Thanh Hòa, nói với anh tính toán của mình. Nhà mẹ đẻ chị dâu ba của Chu Kiều Kiều vẫn luôn không biết chân tướng, cả chị ba Chu của Chu Kiều Kiều cũng không biết con cái của mình ở bên ngoài như thế nào.
Lần trước cô về thôn đã cố ý hỏi thím Kim Hoa tình hình đứa con của chị ba Chu. Từ khi chị ba Chu bị bắt, người nhà họ Chu đối xử với đứa nhỏ đáng thương kia chẳng ra gì. Đứa nhỏ này có thể sống được đều là do nhà đó sợ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hơn nữa bây giờ anh ba Chu lại chuẩn bị cưới vợ hai cho nên cũng mặc kệ đứa nhỏ, dưới tình huống như vậy, cô không tin chị ba Chu sẽ tiếp tục im lặng.
Hiện tại vận may của Chu Kiều Kiều đã không bằng trước kia, cô vẫn nên suy tính kỹ lưỡng một chút, tiếp theo phải đối phó với chuyện này như thế nào. Lúc ấy nhà họ Vương dùng tiền tiêu tai, bảo cô rút đơn kiện, mọi người viết giấy cam đoan, đó chính là chứng cứ tốt nhất. Nếu không có chuyện gì, tại sao bọn họ lại gấp rút ngăn cô khởi kiện như vậy?
Vương Thanh Hòa cũng tán đồng với cách làm của vợ mình: “Được, chúng ta thương lượng một chút, giải quyết chuyện này cho ổn thỏa. Bình thường em đừng ra ngoài cùng cô ta, ngoài anh ra thì ai khác đến rước em em cũng đừng đi.”
Vương Thanh Hòa nhớ đến giấc mơ của mình, còn có bộ dáng ngoan độc của Chu Kiều Kiều là anh lại thấy bất an. Trong giấc mơ, anh không có Tú Tú ở bên, anh cứ sống những ngày tháng dày vò như vậy, từ khi cô mất đi cho tới lúc anh chết. Rõ ràng chỉ là một giấc mơ nhưng không biết vì sao anh lại có ảo giác là những chuyện đó đều đã từng xảy ra. Giấc mơ đó đã bắt đầu xuất hiện từ trước khi anh lên tỉnh thành, lúc đầu chỉ là cảnh Tú Tú bị hại chết ở dưới thôn, sau khi tới tỉnh thành, anh lại thấy được bản thân vẫn còn sống sau khi Tú Tú chết, anh bắt đầu cuồng loạn, trải qua những ngày tháng tuyệt vọng sống không bằng chết, sau đó anh như trở thành một cỗ máy vì muốn báo thù cho Tú Tú, chỉ vì mục tiêu báo thù mà sống. Anh làm lơ hai đứa nhỏ, cũng đánh mất lý trí của bản thân, giống như một kẻ điên mơ màng hồ đồ. Mãi cho đến lúc chết, trong đầu anh cũng chỉ có một ý niệm là không thể khiến đám người kia chết cung anh. Những người đó nên xuống địa ngục đền tội cho Tú Tú. Giấc mơ vô cùng chân thật tra tấn anh đến mức phát điên, cũng chỉ khi xác nhận cô vẫn còn ở bên cạnh thì anh mới bình tĩnh lại được, chắc chắn những chuyện kia chỉ là mơ, người anh yêu vẫn không rời bỏ anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây