Tề Nghênh Nghênh đã thành quen, lạnh lùng nhặt thức ăn lên, trong lòng ngóng trông ngày nào đó Hạ Hữu Đức tự tìm đường chết, tốt nhất là nghiêm trọng một chút.
Hạ Chí Phi nghe ông ta khóc đến phiền lòng: “Cha, con và Hữu Đức đều là con của cha, cha cũng không thể bất công như vậy. Nó rõ ràng là rắc muối lên miệng vết thương của con mà cha còn muốn lấp liếm cho nó? Cha muốn nó ở bên lúc về già vậy con không quan trọng soa? Chuyện lần này con sẽ tìm Hạ Hữu Đức hỏi rõ ràng. Không, chính con sẽ điều tra cho rõ, việc hai người kia vào nhà máy làm có phải là do Hạ Hữu Đức giúp đỡ hay không.” Hạ Chí Phi vô cùng kiên quyết.
Trong lòng Hạ Toàn dâng lên một dự cảm bất hảo, chuyện này hình như không giống như tưởng tượng của ông ta. Lúc ấy ông ta chỉ nghĩ muốn đưa người nhà họ Vương lên tỉnh thành, để người nhà họ Vương giúp bọn họ đuổi Vương Thanh Hòa đi nhưng không hề nghĩ thằng cả sẽ phản ứng với chuyện này lớn như vậy. Lúc ấy tha thứ cho Hữu Đức, không phải đã nói sẽ bỏ qua chuyện này rồi sao? Người nhà họ Vương... cũng đâu đến mức chướng mắt như vậy. Lần này Chí Phi thay đổi rồi!
Hạ Toàn trong lòng ảo não, hận bản thân đã quyết định quá mức qua loa, buồn bực tại sao lúc ấy ông ta lại nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn như vậy? Thật là bị mỡ heo che mắt, một lòng một dạ đưa người nhà họ Vương lên tỉnh thành. Bây giờ thì hay rồi, chờ Chí Phi tra rõ chuyện này thì chắc chắn sẽ tra được tới chỗ ông ta, đến lúc đó ông ta không thể nào nói rõ được nữa.
“Chí Phi, con cứ phải tuyệt tình như vậy sao?” Hạ Toàn nhíu chặt mày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây