Chủ nhiệm Cao nói xong thì gọi hai người khác tới: “Hai người các cô thu dọn phụ bọn họ, chú ý xem bọn họ có lấy đồ của văn phòng không. Tiểu Quỳnh, chiều nay cô hỗ trợ thông báo chuyện hai người này làm ra ngoài. Được rồi, những người còn lại nên làm gì thì làm đi.”
Chủ nhiệm Cao nói xong thì cũng bắt đầu làm việc của mình. Lâm Yến thấy chuyện này không thể thay đổi thì tuyệt vọng ôm đồ đi ra ngoài.
Cô ta bước ra ngoài nhưng không rời đi ngay mà là đứng đó đợi. Chờ đến khi Lục Phương đi ra, Lâm Yến mới đỏ mắt quỳ xuống trước mặt Lục Phương: “Lục Phương, cô giúp tôi đi, tôi thật sự không còn cách nào cả. Tốt xấu, tốt xấu gì cô cũng cho tôi mượn ít tiền đi? Cô biết tình huống nhà tôi mà, tôi đi về thế này, không phải sẽ bị bọn họ đánh chết sao?”
“Cô hại tôi thành ra thế này mà còn dám tới cầu xin tôi?” Lục Phương vô cùng kinh ngạc, người này không biết xấu hổ sao?
“Tôi biết là tôi hại cô nhưng cô cũng đâu thể trơ mắt nhìn tôi đi vào chỗ chết. Tốt xấu gì thì tôi...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây