Khi bà ta bước vào tổ dân phố, Hứa Linh lập tức hoảng sợ như trông thấy quỷ.
Cô ấy cũng không khóc, chỉ ôm đứa bé chạy ra sau lưng bà chủ nhiệm Uông ẩn nấp.
Bà chủ nhiệm Uông đưa Hứa Linh tới chỗ bàn làm việc của mình trước rồi lại nhìn sang bà già Viên đang khóc lóc: “Chị Viên, con dâu chị còn chưa khóc đâu, sao chị lại khóc?”
“Tiểu Uông, cô cũng đúng là giỏi thật.” Giọng điệu của bà già càng thêm âm trầm, nghe rất quái lạ, bà ta đưa tay kéo một vị đồng chí nam ngồi gần mình nhất, bản thân bà ta lại ngồi vào chỗ của người ta, híp mắt, không hề khóc lóc: “Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, mấy năm nay mấy người muốn làm việc gì, mọi người đều rất phối hợp, hôm nay cô làm như thế là có ý gì? Đưa con dâu của tôi đi báo án, tố cáo con trai tôi? Bây giờ con trai tôi còn đang ngồi xổm trong kia, tôi nói cho mấy người biết, nếu con trai tôi không về thì tôi sẽ chết ở đây cho mấy người xem!”
Bà già này lộ ra vẻ độc ác, vô cùng đáng sợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây